click xem phim >>> phim khoang doi bao tap
Giới thiệu phim hay todaytv >> phim mat na hoa hong

Sắc phương diện bầy Đổng Diệu Chân càng khó coi, Ngụy Tác càng thoải mái.
Bất quá gã còn nhiên chả dám lơi lỏng.
Chăm chua nhất cử nhất cồn của lũ Đổng Diệu Chân, chả hẹp bán gác giờ, tôn giáo ô dù quang đãng bởi Trường Phong chân nhân dịp ngự chẳng lại sáng lên phía trên Thất Tinh thành.
Dù là tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ quý trọng cũng chả cách nào là đối địch được tu sĩ Kim một kỳ.
Mỗi Kim đơn kỳ bừa bãi tu sĩ đều là cao thủ danh cồn nhất phương.
Động yên tĩnh như Trường Phong chân nhân hoi ra nhưng Thất Tinh vách chớ có tu sĩ nè ra tính tình là việc gì, rành ràng ngại sợ oai cố gắng ngữ tu sĩ Kim đơn kỳ, ngại trêu gận mà bị tu sĩ Kim một kỳ kể tay làm thịt chết.
Kim đơn đúng là kim đơn!
khoảng đời
Chả trách vách tựu kim đơn là đích biếu man di tu sĩ tu luyện, tiền cần đạt mực nào là là phứa tông khoa cũng chả đánh chi được, chỉ có phăng ép đe người khác chớ không ai dám cồn tới nữa.
Thành tựu kim đơn, những kẻ ép nạt thằng sẽ nếu ngưỡng vẳng gã.
mặt nạ hoa hồng todaytv
Hôm nay thất Kim một kỳ bừa bãi tu sĩ thật sự, gã xuể bừa khai nhãn giới, cùng thời nhấn ra xem quý trọng yếu ngữ tu quây với thật lực.
Những nhân quất thường ngày hẵng coi đền rồng phổ thông tu sĩ sẽ cam lòng trao Cơ Nhã đồng Hàn Vi Vi tặng gã?
Trong buổi tên ngẩng lên đợi đợi, đạo dù quang đãng ngữ Trường Phong chân nhân càng ngày càng gần.
Trong mây rủi cuồn cuốn nhiều bốn banh người, ngoại trừ Trường Phong chân nhân dịp đang đơn tu sĩ chừng hơn tía mươi tuổi kệ lục nhan sắc pháp y.
Tu sĩ này thập phần anh tuấn, mà thần nhan sắc đại kỳ âm hàn, tà áo lục chật phù văn hình rắn cổ xưa, oai giáp chả thua chi Đổng Diệu Chân.
Bên mé tu sĩ nè là cực kì nhan sắc băng nhóm sơn mỹ nữ Cơ Nhã, ai ngó ra cũng khó quên, còn ấp ủ Hàn Vi Vi mặc ngân nhan sắc pháp y.
Thoáng sau, Trường Phong chân nhân đồng bọn Cơ Nhã cách Ngụy Tác tiền hơn hai trăm trượng.
"Bốp!"
"Ngươi định đả gì!"
Đổng Thanh Y kêu lên thê thảm, lũ Đổng Diệu Chân gầm lên hờn dữ, Ngụy Tác lại xìa con dao màu lục lên cắm vào vai trái Đổng Thanh Y, tiết phun như suối!
"Ta đánh chi hả?" Nghe bọn Đổng Diệu Chân quát, Ngụy Tác lạnh lẽo nói, "Ta biểu cạc vì chưng sửa khỏi tặng Hàn Vi Vi, cạc bởi vì coi như min công rắm sao hả!"
Hàn Vi Vi ngó ốm lô hẳn, làn da mỡ màng đông che một tầng hắc khí, nằm trong suốt dạ Cơ Nhã, tới chừng hết mở mắt vào cũng chẳng nổi, cơ hầu không giàu khí lực gì.
Sự rắn lòng ngữ Ngụy Tác khiến man di tu sĩ tại trường đều cau mày. Mặt mũi đất méo đi, nghiến răng kèn kẹt, Đổng Diệu Chân nóng lùng dòm tu sĩ áo lực mới cùng Trường Phong chân nhân dịp đáp xuống.
Tu sĩ nhiều tu vây chẳng kém chi Đổng Diệu Chân nào là nóng lùng để ý Ngụy Tác: "Ít nhất cần bố ngày mới luyện chế xuể đơn dược sửa lành cho nàng ta.”
Tu sĩ nào là âm dương quỷ quái khí khiến Ngụy Tác đặng giận: "Được, mỗ chờ các bởi bố ngày mà sau một gác giờ, ta sẽ lóc một mảnh thịt trên tớ nó xuống!"
"Lý trưởng lão!" Ngụy Tác nói vậy, Đổng Thanh Y van ré lên cầu cứu cùng tu sĩ kệ lục nhan sắc pháp y.
Xem ra tu sĩ Đông Dao đặng địa nương tựa hầu hạ hết Đổng Diệu Chân cũng sợ dè này là chất ngữ canh chưng lão đại Tứ Hải đàng Hoàng Thiên Nhai hãy nhắc đến: Lý Thiệu Hoa trưởng lão nhiều tu vây Phân niệm cảnh ngũ trọng.
"Các hè là ai?" Đúng buổi đó, Cơ Nhã như nhành vượt sơn tuyết liên lại hỏi gã.
Cùng lúc đó, Hàn Vi Vi hữu khí vô lực, rên lên cùng vẻ chiêm bao hồ, "Ngụy Tác lão lưu manh, biết bao giọng mày lại thay đổi?"
"Không phải chứ, min hóa trang vách cố nào hãy dìm được?"
"Đúng là ngốc, lại đòi thằng ta.”
Ngụy Tác dở khóc dở cười, thấy nường min như cố thời càng được giận. Đường đàng tông khoa có tu sĩ Kim một cảnh nhưng mà dùng chôm đoạn nè đối phó thác nữ tu, thiệt sự chết thật cả danh dự!
"Là ngươi?" Nghe Hàn Vi Vi nói, mắt Cơ Nhã ánh lên thần sắc bằng lùng.
"Để gia tộc tới bên ta trước.” Ngụy Tác gật đầu, cùng thì liếc Đổng Diệu Chân, nóng giọng nói.
Thấy gã chẳng nhỡ ý là bốc luôn xuống, Đổng Diệu Chân gại Trường Phong chân nhân đồng Lý Thiệu Hoa sắc bình diện thập phần âm hàn khúc gật đầu.
Ực, Cơ Nhã ấp ủ Hàn Vi Vi lướt tới bên Đổng Thanh Y, đơn viên đơn dược được tống ra họng hắn.
"Cơ Nhã! Ngươi toan đả gì!" Bọn Đổng Diệu Chân ngộ gầm lên, sắc bình diện Đổng Thanh Y xanh lè, như dạng gặm cỏ cả ngày suốt mấy chục năm.
"Tài luyện một ngữ tớ tuy rằng chẳng văn bằng Lý Thiệu Hoa trưởng lão, nhưng Bích thủy đơn nào phí chả ít thời gian, nếu như chả giàu giải dược của tôi thời trong suốt vòng nửa tháng, Lý trưởng lão tiệt đối xử chẳng tầm thắng cách giải. Không giàu thuốc giải thời trong năm ngày sẽ khiến Đổng thiếu chủ độc địa vạc thân vong, hóa thành nác biếc.” Cơ Nhã trông mọi rợ tu sĩ Đông Dao đặng địa: "Trước lúc rắn chắc chặn thoát đi, bọn tôi sẽ tặng Lý Thiệu Hoa cả lão biết cách giải.”
"Được!" Ngụy Tác cực kì kỳ hưng phấn, như cố gắng thằng không cần lúc nào cũng lo âu chua ý đối phương định giở trò gì.
"Các hè thoả nghĩ vào cách bay khỏi đây an tinh chưa?" Thập phần dải hàn nói với bọn Đổng Diệu Chân xong, Cơ Nhã hỏi Ngụy Tác, giọng nói bất đồ nhu hòa hơn, nương tựa hòng đang ẩy chứa chấp hết tình yêu cảm khó tả.
"Tại hè nguyên chỉ toan thông suốt sang truyền nhét pháp mẻ mà lại đào tẩu, liên tục dời đổi mấy truyền nhồi pháp trận, chúng sẽ chả ép được. Cô nương nhiều cách hay là hơn?" Ngụy Tác mặc mặc người Đông Dao nổi địa chung quanh, cười khổ: "Những người khác của Trân Bảo các đâu?"
"Lúc Vi Vi trúng độc, tôi biết là chẳng ổn thoả thành thử thoả sắp tập hết. Tôi cũng nhiều đối sách, nhưng chớ ngờ cạc hè nhiều cách trực tiếp, hữu tiệm như thế.” Cơ Nhã hén tên hỏi là hiểu gã hỏi tới Diệp gia huynh muội thành thử đáp xong xuôi thời chìm om một chốc: "Vậy thời chúng ta tới Câu Ly thành.”
"Câu Ly thành?" Ngụy Tác mắt lóe lên, hỏi Hàn Vi Vi cựu chẳng còn hết khí lực nói chuyện: "Còn Hàn Vi Vi? Có sao không?"
"Mấy hôm nay, tôi thoả tìm kiếm hiểu. Đến Câu Ly thành, tôi sẽ cứu thắng Vi Vi.” Cơ Nhã biểu gã: "Câu Ly cán ở Câu Ly thành mâu thuãn đồng Đông Dao được địa, đã đặt vào quy củ, chẳng cho người Đông Dao nổi địa vào Câu Ly vách đơn bước, vây phạm thịt thẳng băng tay. Đông Dao xuể địa tuy rằng có tu sĩ Kim một kỳ, Câu Ly tông tông chủ Ân Đãng chân nhân dịp tự tía mươi năm trước thoả vách công kết thắng kim đơn, thiệt lực còn trên Trường Phong chân nhân, Đông Dao nổi địa chẳng dám đả càn.”
"Dù gì min cũng là một lụi tu, đánh tráo sang thành trì khác cũng chớ sao.” Ngụy Tác gật đầu.
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã không giàu ý giấu giếm, bầy Đổng Diệu Chân đều biến sắc.
"Thế nào, các do không hén thấy?" Ngụy Tác hừ một tiếng, biểu lũ Đổng Diệu Chân: "Chỉ cần biểu đảm bầy mỗ an tuyền tới Câu Ly thành, đàn min sẽ cho biết cách vờ độc địa tặng Đổng thiếu chủ. Đổng thiếu chủ, hẳn vui mừng dạ tiễn bọn mỗ đơn chuyến chứ?"
Đổng Thanh Y lúc đó hờn Ngụy Tác tới độ chẳng cách này dùng ngôn dạo hình dung nổi mà chộ thằng nói vậy, hắn chẳng dám lên tiếng nữa, sợ thằng chớ vui lại khoét một lỗ.
Đổng Diệu Chân để ý gã cùng ánh mắt làm thịt người, gật đầu gằn giọng: "Được! Ta đảm biểu tiễn các mi an rành đến lan truyền ấn pháp mẻ nối đồng Câu Ly thành. Nhưng ở đó cạc mi nếu giả người lành lặn, phẳng chớ tặng mày biết, trong suốt Lạc Nguyệt thành cạc mi đang đơn tiệm, chớ trách ta vô tình.”
"Chỉ cần các bởi đừng giở trò, đào lẫn hột kiện nào đang nhiên thành giao.” Ngụy Tác cười lạnh, dòm các tu sĩ, "các vị đều giàu tu vi Phân niệm kỳ trở lên, chả cần tặng ngần ấy người hộ tống lũ mỗ, sau nào là đồn đại vào rắn chắc Đông Dao thắng địa chớ xinh bình diện gì.”
"Mỗ đi cùng cạc ngươi.” Lý Thiệu Hoa mặc kệ lục nhan sắc pháp hắn nóng tìm nói, "Tại hạ giàu thể thi thể toan cách điệu giàu cuốn đề pa hay không, giữ biếu xót thương cố ngữ thiếu chủ chẳng quá dữ hóa.”
Bọn Đổng Diệu Chân nhìn nhau, không nói gì, gật đầu táp ứng.
"Ngươi bay đồng thời thưa nhất cũng cách năm mươi trượng, mặt tại hạ không trắng trẻo gì, chẳng muốn do đơn việc nào là đó song lại rủi thêm.” Ngụy Tác nói đoạn, không hề bởi dự, liên trần gian kích phạt hai lẻ quang quang tráo, với thời tế xuất bạch ngọc hạc chở đặng khá giàu ngươi.
"Ngươi chả im lòng phai đồng đơn lan truyền ních pháp sứt cùng ta. Vậy thời phăng theo mỗ.” Lý Thiệu Hoa cười lạnh, chớ nói thêm gì, đồng cân tay đả xuất giờ một phi ngu pháp biểu như con dơi bạc, quang quẻ hoa tột bậc, như lắp khối toàn thạch vạc quang.
Đoạn lão khiêu vũ lên phi thần pháp bảo, phăng trước như dẫn đường.
Ngụy Tác chỉ cầu mong sớm bay khỏi đây, lại biết cùng thó khúc ngữ mình, chẳng dạng thoát thắng giữa đường thành thử không nói năng gì, liền giữ cỡ cách năm, sáu chục trượng đồng Lý Thiệu Hoa.
No comments:
Post a Comment