click xem phim >>> phim doi quan chong buon lau

Vào buổi sáng bảy ngày sau khi thân thể ảnh Ngụy Tác rã biến khỏi Mê Vân thành, linh quang quẻ lóe lên trong suốt truyền ních pháp trận, đơn nhất danh luống tuổi tu sĩ mặc hồng sam, bình diện mũi đất nhiều phần rồ ngạo tự truyền tống pháp trận trong Lạc Nguyệt thành phăng ra.
Sau lưng đỏ sam tu sĩ mang một bao bố dài, mỗi tu sĩ thấy vật nào là đều biến sắc, đồng cân rình tránh đi.
Gã rõ ràng là tu sĩ Chu thiên cảnh, của trong cái túi sau vơi lạnh hái hàn khí, rõ ràng là phi kiếm.
Một tìm tu Chu thiên cảnh, tu sĩ quãng đền chẳng chạm vào được.
Hồng sam tu sĩ tỏ rành vẻ rồ ngạo, bay một vòng quành cạc tiệm của Lạc Nguyệt thành rồi ra đơn hiệu gã Linh Đơn phường.
Thấy hồng sam tu sĩ, đĩ hòn Linh Đơn tuồng chớ dám muộn chễ, vội vàng vàng bước vào đón, cật coi trọng hỏi: "Vị chỉ bối nào toan chuốc của chi chăng?"
"Mua thời không, tiệm như các mi giàu chi biếu min mua.” Khẩu khí hồng sam tu sĩ cực ngông cuồng, "Bảo chưởng quỹ vào gặp ta, ta nhiều cữ cần bán.”
"Xin chỉ búi chờ đơn chút, tại hạ phăng mời chưởng quỹ.” Điếm viên Linh Đơn phường tuy rằng chẳng mừng mà lại ngoài mặt chớ dám chậm chễ, tức khắc phai ra trong. Thoáng sau, đơn lão giả thây kệ áo gấm, dáng vẻ như chưởng quỹ bay ra.
"Tại hạ hụi Mạc, chưởng quỹ hiệu này.” Lão vờ hành lỡi đồng hồng sam tu sĩ: "Không biết quý khách khứa giàu chừng chi nửa cho bản điếm?"
"Tại hạ nửa chừng rất quý, chả nhân tiện để vỡ lở ở đây.” Hồng sam tu sĩ thư từ biểu lão vờ họ Mạc, "Muốn bàn riêng cùng chưởng quỹ.”
"Vậy xin mời ra trong.” Lão giả gia tộc Mạc hơi vì dự, phai trước dẫn đường.
Hồng sam tu sĩ tuy giàu nét chả dễ thọc ra song trong suốt Lạc Nguyệt thành cũng chớ lo bị tên hành hung.
"Hiện tại chỉ nhiều hai chúng ta, cạc hè nhiều chi quý giá coi trọng thời cứ lấy ra.” Dẫn hồng sam tu sĩ ra đơn buồng yên tĩnh thất, tắt cửa lại xong, lão giả vờ hụi Mạc nói.
"Được.” Hồng sam tu sĩ chớ nói thêm gì, lấy vào một cái nhọ gỗ, đổ đơn viên một dược màu đen xuống tay, trong suốt lúc lão giả vờ gia tộc Mặc kinh ngạc tột bậc thời gã nuốt chửng hòn thuốc rồi nói khẽ, "Mạc chưởng quỹ, dìm ra mỗ là ai chưa?"
Nghe thấy giọng tu sĩ nào là đột nhiên nhiên biến thành trẻ trung, Mạc chưởng quỹ ngẩn ra, bày tỏ nét ngộ mừng lỡ gớm ngạc, "Ngụy Tác, cạc hè giá như không?"
"Mỗ e chốn cạc hạ có chuyện.” Hồng sam tu sĩ tất nhiên hả cải trang, giọng nói cũng dùng một dược cải biến, tên vung tay vạc vào một buộc cách âm pháp phù, cùng thời giọng nói chẳng che giấu nổi nét mệt mỏi: "Mạc chưởng quỹ, Trân Bảo các thiệt vào gặp biến cố gì?"
"Ngụy Tác, các hạ tới thiệt rồi!" Mạc chưởng quỹ hơi run lên, hít sâu một hơi, mới trấn định lại nói nhanh: "Đại tiểu thư thả xảy vào chuyện.”
"Hàn Vi Vi sao rồi?" Ngụy Tác cứng người.
"Hơn mười ngày trước, Đông Dao đặng địa thiếu chủ Đổng Thanh Y tới Trân Bảo cạc bái bỏng Cơ Nhã chưởng quỹ.” Mạc chưởng quỹ nghiến răng nghiến lợi: "Lần đó còn giàu đơn cả lão gia tộc Lý của Đông Dao xuể địa đi cùng, tu vây sứ kỳ ghê nhân. Đổng Thanh Y không hề nhắc đến việc đề pa thân nhưng đồng cân thuận nhân tiện ghẹ thăm, lúc nghỉ và trưởng lão họ Lý có bình diện thời bừa bãi tiểu thong thả chả sao. Nhưng cả hai mới bay xuể một ngày, phứa tiểu thư nguyên bồng quan tại tĩnh thất lại hôn say như trúng độc. Hai ngày sau, Đổng Thanh Y lại cánh người tới đề thân, nói là Cơ Nhã chưởng quỹ có thương cầu gì, chúng sẽ thỏa mãn hết.”
"Trúng độc?" Ngụy Tác hít sâu đơn hơi: "Cả Cơ Nhã chưởng quỹ cũng bó tay thành thử táp ứng nghiệm Đổng Thanh Y, đồng cân cần chữa khỏi biếu Hàn Vi Vi hả?"
Mạc chưởng quỹ xanh gại phương diện mày gật đầu: "Đúng thế, bừa bãi tiểu thư nguy ngập, Cơ Nhã chưởng quỹ muốn tầm người chữa trị cũng không kịp, đường phải táp ứng, trưởng lão gia tộc Lý thi cử triển thuật pháp tạm thời cản cản tình ái ảnh của bừa tiểu thư từ ác hóa, đang nói muốn trừng trị dừng chả khó nhưng cần chuẩn mực bị dược vụt trong suốt một tháng, nhưng mà ngày Đổng Thanh Y muốn vách thân thể cũng là một tháng sau, chôm đoạn ngữ nghỉ trái thực quá xấu xa!"
"Còn giở trò đấy hả!" Ngụy Tác lạnh giọng: "Thiên Nhất khoa kệ thây mặc kệ hả?"
"Việc đó Cơ Nhã chưởng quỹ đã nghĩ tới, sau lúc đại tiểu thong thả gặp nạn, chưởng quỹ hẵng nhờ vả tát Thiên Nhất món nhưng chúng bảo chẳng giàu làm chứng cớ tử thi thực, cho nên cứ dây dưa nói là chả dạng cứu xuể phứa tiểu thư.” Mạc chưởng quỹ lắc đầu: "Thiên Nhất khoa nhiều thái cỡ này, chưa biết độ hẵng cú kết với Đông Dao xuể địa đặt chia chác Trân Bảo các, giả dụ chẳng Đông Dao đặng địa sao dám quá quắt như thế.”
Ngụy Tác trầm mặc kệ một chốc, lại hỏi, "Hiện tại Trân Bảo cạc cầm nào, Cơ Nhã chưởng quỹ có tính nết tóa chi chưa?"
"Lý cả lão đó thuê cớ quan tiền kề tình hình của đại tiểu thư, ở lại Trân Bảo các. Cơ Nhã chưởng quỹ và đại tiểu thư coi như bị nhốt lỏng, Đông Dao được địa bố trí quành Trân Bảo cạc rất nhiều tu sĩ. Cơ Nhã chưởng quỹ biết các hè hén tin tưởng.# xong sẽ tới chỗ nào cho nên gần đây hoàn toàn đoạn tuyệt đồng tại hạ, bởi ngại nơi nè bị phát hiện là sản nghiệp của Trân Bảo các.”
Ngừng lại một chốc, Mạc chưởng quỹ thoả khoác nua đột nghẹn ngào: "Cơ Nhã chưởng quỹ bảo lão phu cho các hạ biết Thiên Nhất món cúng xen vào thời chúng ta không địch nổi, biểu cạc hè tạm thời thời không bay Linh Nhạc thành. Nếu có thể, chờ lúc chưởng quỹ đặng gả biếu Đông Dao nổi địa thời sẽ kiếm dịp đưa đại tiểu thong thả đến đây, hồi đó trông các hạ đem bừa bãi tiểu thơ bay chỗ khác.”
Ngụy Tác trầm thây kệ một chốc, lại hỏi: "Các hè biểu Lý cả lão tu quây gớm nhân, chả rành tới thưa cỡ nào?"
"Tu vây cố dạng ngữ lão thời tại hạ chẳng rõ, bất quá thưa nhất cũng là Phân niệm cảnh tam tứ trọng.” Mạc chưởng quỹ chớ nói chi thêm, đương nhiên tu vi hiện thời của Ngụy Tác chả dạng đối phó tu vi đó.
"Mỗ biết.” Mắt Ngụy Tác hơi ánh lên gật đầu, chợt nhiên bảo: "Không rành Mạc chưởng quỹ có đơn dược liệu xót thương thượng giai chăng?"
"Hiện tại đơn dược liệu chừng thương xót được nhất ở đây là Huyền hồ đơn.” Mạc chưởng quỹ đáp.
"Vậy thời không cần, tại hạ vin từ. Có việc ta sẽ tới kiếm Mạc chưởng quỹ.” Ngụy Tác đứng dậy, ngậm một hòn đơn dược cải biến giọng nói, trường đoản cú biệt Mạc chưởng quỹ đi khỏi Linh Đơn phường.
Rời Linh Đơn phường, Ngụy Tác giả vờ đò ngữ đơn vòng quanh cạc tiệm trong suốt Lạc Nguyệt thành, ra vẻ muốn ở lại lâu dài, tìm một nơi ở tĩnh thất tu luyện và phòng đoàn luyện kể pháp.
Gã ra gian phòng đoàn luyện kể pháp rộng rãi, lấy ra đơn chậu ngọc, đâm hai bình Bồi yêu dịch vào rồi moi mấy chục đua dạng yêu thú nhận vào chồng hẹp phòng.
Đoạn gã vào yên tĩnh thất, tập bằng moi ra đơn lọ thuốc, đơm vào đơn hòn tiết hồng sắc đơn dược.
Trên đường tới Lạc Nguyệt thành, do ngu thức đạt sứ hạn vận sẽ giá như hắn lại tại vách trì nên thằng chẳng ngồi rồi, lùng cách luyện chế mấy phần Bồi yêu nhích nuôi dưỡng Phệ tâm trùng. Tại man di thành trì đều tìm kiếm tính nết nhiều đơn dược liệu chừng xót thương tốt hơn Tiểu dài hoá đơn và Bách thảo đơn không.
Đi qua ngần ấy vách trì, thằng chuốc nổi đơn viên Cửu chuyển độn huyết đơn có dược tiệm tốt hơn, đồng cân cần hai ngày là đủ cho thằng khôi phục lại.
Trừ Cửu dời khờ huyết đơn này, gã đang chuốc được đơn hòn Hợp hư hỏng đơn.
Hiểu rành tình ái hình, gã không vội vàng sử dụng, chuẩn mực bị luyện hóa Cửu chuyển đần máu đơn trừng trị lành thương xót cố đã.
Còn Hợp hư hỏng đơn, tên chả định sử dụng.
Trước một tu sĩ Phân niệm cảnh tam tứ trọng, Chu thiên cảnh tứ quý trọng và ngũ coi trọng chớ khác chi nhau, muốn đối xử phó thác tu sĩ chừng nào cần dựa ra uy hoặc pháp bảo cùng pháp khí.
Đấu cùng tông khoa như Đông Dao thắng địa, Thiên Nhất môn, Ngụy Tác khẳng toan không ngộ dột, nhưng bão gã phủi mông phăng ngay thời thằng không cam lòng.
Hiện tại Trân Bảo cạc khẳng định khó giữ được, để tính nết nhiều thời cơ cứu Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi không.
Lấy vào viên tiết đỏ nhan sắc Cửu dời dốt tiết đơn, Ngụy Tác lại moi tiếp vào Thực tiết pháp đao, díu mày trầm vào trầm tư.
Dọc đàng tên hả thử, pháp biểu nào chớ cách nào cuốn hút tiết yêu thú nhận ngừng vách máu lệ oai sức khoẻ mẽ.
phim đội quân chóng buôn lậu
Từ gớm nghiệm đối xử thù Trương gia lão nhóm thời chạm bình diện tu sĩ Phân niệm cảnh tam quý trọng tang lên thời thường xuyên hết lẻ gấp trung giai Lục dương ngu hỏa thoa cũn
No comments:
Post a Comment